mỗi người đều có một sở
thích. ngay cả ông sư hay cha xứ cũng có. bởi lẽ bản chất của con người là dục
vọng. nếu ai đó bảo rằng bản thân không thích cái gì thì thật là bất hạnh. cho
dù đó là một sở thích bình thường, gần gũi hay kì cục, biến thái, xa vời thì
rút cục chúng ta vẫn yêu nó, cho dù chỉ trong một khoảng thời gian nào đó của
cuộc đời.
thích ăn ngon mặc đẹp. thích
cái đẹp. thích danh vọng. thích nổi tiếng. thích yên tĩnh. thích học hành.
thích âm nhạc. thích mua sắm. thích thần tượng.......nhiều lắm.
nhưng một khi cái thích thuần
túy ấy mất đi, con người trở nên hung hăng, với khát vọng: phải giành được, phải
đạt được. với niềm tin: thứ tôi thích mới là cao quý nhất. với tư tưởng: tôi
không giành được tôi cũng không cho người khác có được.
nhiều người vì đạt được thứ
mình muốn mà sẵn sàng không từ thủ đoạn chà đạp lên người khác. nhiều người để
chứng tỏ mình cao quý hơn sẵn sàng miệt thị xúc phạm người khác. vì tôi không
có ăn được nên tôi phải đạp đổ. lúc đó thì không chỉ là chuyện thích ghét nữa,
nó liên quan đến cái gọi là nhân cách rồi.
nhiều người học được cách lừa
dối phản bội, vì dục vọng nắm giữ cái gọi là thích. học được cách chê bai mỉa
mai bóng gió, vì không chịu được người khác hơn mình. học được cách phá hoại,
vì *tôi mới là người xứng đáng có*, vì ông trời bất công. đến cuối cùng, cái cảm
nhận thuần túy nhất của ta đã không còn. trời sinh ra cái từ ghen ăn tức ở,
tham lam, ích kỉ, cũng là vì đó.
tôi thích Manga, thích tiểu
thuyết, đúng hơn là thích những câu chuyện. từ khi biết đọc, đến bây giờ cũng
chẳng ngắn. đó là thích.còn có một cái gì đó còn to lớn hơn từ thích, đó là
*đam mê*. tôi cũng thích ăn ngon mặc đẹp, thích cái đẹp, thích âm nhạc, thích
thần tượng, nhưng rút cục thì nó vẫn chưa phải là *đam mê*. chúng ta có những
khoảng thời gian *u mê*, tùy từng người mà nó kéo dài hay ngắn. trong khoảng thời
gian đó chúng ta có thể là một trong 3 loại trên. nhưng nếu sau khi đã vượt qua
nó mà chúng ta vẫn giữ được cái thích ban đầu, chúng ta vẫn giữ được cái bản
ngã, thì rút cục ta có thể nói nó là đam mê.
nhiều người thường bảo những
người đam mê một cái gì đó thường sẽ làm ra chuyên điên cuồng. đó không phải
đam mê, đó là chấp nhất. mà ai có thể biết được đó có là điên cuồng hay không?
người đứng ở chân núi nhìn người trên đỉnh núi, dù trên hay dưới thì cũng thấy
người kia thật nhỏ bé. không ở trong chăn sao biết chăn có rận.
otaku thì ghê lắm. hủ nữ thì
kinh lắm. gay thì tởm lắm. fan kpop thì điên lắm. kì thị LBGT thì tàn nhẫn lắm.
ăn thịt chó thì ác lắm. hay làm từ thiện thì ngu lắm. mê idol thì ảo lắm. mê
game thì hư lắm. vì tâm không còn thuần túy nên người ta chỉ nhìn thấy cái mà họ
muốn thấy. sở thích của từng người nó chả mâu thuẫn nhau bao giờ, có chăng là
con người ta cố ý lâm vào, cố ý hiểu sai, cố ý quên đi cái mục đích ban đầu -
đó là làm cho chúng ta vui vẻ hạnh phúc.
người người ai cũng đi trên
một con đường để đến đích. giả sử bạn bị tát một cái. bạn sẽ tát lại, đứng lại
tranh cãi thiệt hơn hay giữ cho má không bị tát tiếp và đi thẳng? bạn sẽ học
cách tha thứ hay trả thù? rồi bạn sẽ đến đích đúng giờ hay vì những vật cản vô
hình trên đường mà trễ nải?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét