Chương 12. Tôi ếu
tin vào Thần, OK?
Truyền tống trận,
nôm na là một đạo cụ ma pháp có tác dụng dịch chuyển sinh vật với khoảng cách lớn,
hoặc *lướt thẳng* qua những nơi mà sinh vật sống không thể đi qua để đến nơi cần
đến – hay nói cách khác nó như một cái cổng không gian như cửa thần kì trong
Doraemon. Tuy nhiên hiện nay kĩ thuật vẽ truyền tống trận đã thất truyền, cho
nên hầu hết truyền tống trận đang được sử dụng là do để lại từ thời thượng cổ.
Trước đó tôi cũng được truyền tống từ Hoa thành đến Vạn Yêu thành – thành thị nằm
gần Tinh Đằng sâm lâm nhất, vấn đề là lúc đó truyền tống trận nó nằm trong 1
….cục đá, và tôi chịu ếu thể nào quan sát nổi. Mặt khác, trong khi truyền tống
trận này chỉ cần bỏ yêu hạch để phát động thì truyền tống trận mà tôi đang đứng
lại cần có 1 nhóm ma pháp sư cấp 5 trở lên đưa ma lực vào mới phát động được.
“Vũ Thiên ca ca,
tại sao đã đến đây rồi mà chúng ta còn phải truyền tống vào nữa?” Tôi chỉ vào
khu rừng khổng lồ phía trước.
Hạ Vũ Thiên xoa
đầu tôi, dịu dàng nói: “Em chưa từng lịch lãm nên không biết. Ở rìa của khu rừng
này có một cấm chế của Thần. Vì số lượng yêu vật rất đông và cường đại hơn những
sinh vật khác, Thần đã tạo ra cấm chế này để ngăn ngừa việc con người và ma thú
yêu thú có xung đột quá lớn. Ở những khu rừng khác cũng thế. Vì vậy tổ tiên
chúng ta đã liên hợp các loài khác tạo nên truyền tống trận này.”
Đờ mờ, lại Thần!
Cho xin được không, thời buổi khoa học phát triển thế này mà còn tin Thần là
sao? Đó là cái gì, ăn được không? Tôi đã quá ngán với cái kiểu cái gì cũng là
công của Thần, cái gì cũng do Thần dạy rồi nha! *giơ ngón giữa*
Chậc, cơ mà như
thế thì đúng là bất cmn công với lũ chúng nó quá. Con người và sinh vật khác
vào rừng bắt, giết, nhốt, nô dịch chúng nó, nhưng chúng nó còn không được ra
ngoài để trả thù. Thần quéo gì mà ếu biết bảo vệ môi trường…
“Tiểu đệ, có phải
đệ vừa nghĩ rằng Thần rất bất công không?” Một vị dong binh cạnh đó hỏi tôi.
Sao anh ta biết
nhỉ? Mà công nhận giọng anh ta rất dễ nghe.
“Có nhiều người
cũng nghĩ như cậu vậy. Thật ra không phải. Thần rất công bằng với con dân của
mình.”
Lại Thần!
Please, tôi còn không tin vào ông ta!
“Long tộc sống rất
lâu, ma lực và pháp lực cao cường, trí tuệ sâu sắc, thân thể mạnh mẽ, nhưng tỉ
lệ sinh sản thấp. Tinh linh và Huyết tộc cũng vậy. Người lùn sống lâu, có khả
năng rèn ra các đạo cụ có ảnh hưởng rất lớn đến chiến trận, cho nên số lượng
cũng ít ỏi. Con người yếu ớt, tuổi thọ ngắn nhưng bù lại có thiên phú cao và số
lượng lớn. Yêu thú và ma thú có số lượng đông, tu luyện dễ dàng, năng lực sinh
sản mạnh, tuy nhiên lại thiếu trí tuệ và mãi bị giam cầm trong cấm chế. Đó là
quyền lợi mà Thần giao cho. Nếu không có cấm chế này thì e là cả đại lục này đã
thuộc về yêu thú từ lâu rồi.” Anh chàng kia giải thích.
Chà, nghe như
pháp tắc Thiên địa trong Xuyên việt dị thể úy lam thiên không hạ ấy. Mà nếu nó
tương tương như nhau thế thì…..
“Thế cấm chế có
khi nào bị suy yếu không?”
Vị dong binh ngẩn
người, trong mắt lóe ra một tia sáng, mỉm cười: “Đương nhiên là không rồi. Cấm
chế do ai tạo ra cơ chứ? Thần đấy.”
Xí, Thần với chả
linh! Tôi nhổ vào!
Bỗng Hạ Vũ Thiên
kéo tay tôi.
“Văn Văn, đến
lúc rồi.”
Vòng tròn lớn dưới
chân tôi sáng lên, sáng đến mức tôi không kìm được mà nhắm mắt lại. Sau đó là một
cảm giác cực kì buồn nôn dâng lên trong cổ họng. Sh*t! Còn kinh hơn đi ô tô đường
dài nữa……… Tôi thở hổn hển, nắm chặt tay người bên cạnh.
15 phút sau, cảm
giác nôn nao biến mất. Đã đến nơi rồi sao?
Phiên ngoại 1. Cấm
chế
Học viện Thiên
Hoa.
“Cái gì? Phong ấn
đã bị phá?” Miệng Diệp Tuyết mở to đến mức có thể nhét được quả trứng, cực kì
không Thục nữ.
Lão sư của nàng,
Thủy Liên vũ hoàng gật đầu, thở dài: “Mới đó mà đã 100 năm rồi…..”
Là một trong những
thiên tài được trọng điểm bồi dưỡng của Hoa quốc, đương nhiên nàng biết thứ được
phong ấn là gì. Đó là một con Hỏa Phượng Hoàng đã thoát ra từ Tinh Đằng sâm lâm
trong một lần cấm chế suy yếu gần 100 năm trước. Theo như lời lão sư của nàng
thì lúc đó tất cả cao tầng của Hoa quốc, Phong quốc và Vũ quốc phải hợp sức lại
mới phong ấn được nó. Quả không hổ danh Thần thú bán thần cấp, chưa đầy 100 năm
đã thoát được khỏi phong ấn. Nguy rồi, cấm chế cũng suy yếu rồi, liệu nó có
thoát ra khỏi đó không? Em trai bảo bối của nàng còn ở trong đó. Làm sao bây giờ,
cấm chế ngăn mọi thiết bị liên lạc lại rồi…. Hốc mắt Diệp Tuyết bắt đầu nóng
lên. Sao nàng có thể quên! Cả Hạ Vũ Thiên nữa, lẽ ra hắn cũng phải biết điều
này chứ! Nàng nghiến răng.
“Đừng lo lắng.”
Thủy Liên vũ hoàng ôn nhu xoa đầu ái đồ của bà. “Ta đã từng giao phong với Thần
thú. Nó rất ôn hòa với con người, bản tính lương thiện, trí tuệ. Nó chỉ đùa giỡn
người khác thôi, sẽ không làm hại ai cả.” Chỉ là người mà nó nhìn trúng sẽ rất
xui xẻo. Bà lẩm nhẩm trong lòng.
Diệp Tuyết lau
nước mắt, gật đầu. Chắc em trai nàng không đến nỗi xui xẻo gặp phải Thần thú chứ……..
Cả hai người đều
không biết rằng, Hỏa Phượng Hoàng Tiêu Viêm, cũng chính là chàng dong binh trẻ
tuổi kia, đã nổi lên hứng thú với Diệp Hi Văn, chỉ vì câu hỏi về cấm chế suy yếu
của cậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét