Chương 4. Luyện
tập y như trong phim
“Thiếu gia, chạy
chậm thôi kẻo ngã!”
An lão ngồi thảm
bay là là bên cạnh tôi. Phiền chết đi được đó ông có biết không hả? Người ta
đang luyện tập, luyện tập đó! Lão định để tôi tiếp tục cuộc đời ăn hại của thằng
chính chủ hay sao hả?
Không thể chịu nổi
nữa rồi!
Tôi quay lại,
gào lên: “An gia gia, người có thể để yên cho cháu luyện tập được không? Chỉ có
10 km thôi mà! Tuy cháu thiên tư kém cỏi nhưng cháu không phải là phế vật!”
An lão lặng
luôn. Chà, mình cũng hơi quá nhỉ.
Tôi lại tiếp tục
chạy.
***
Một tuần đã trôi
qua kể từ khi tôi đến thế giới này. Diệp Hi Văn quả không hổ danh phế vật, yếu ớt
không chịu nổi. Lại còn lười nữa chứ, áo đến giơ tay cơm đến há mồm, sao tôi lại
biến thành cái đồ vô dụng thế chứ. *gào thét* Tôi trước kia chỉ cần 1 ngón tay
là đủ để đè bẹp hắn! Có thể loại ma pháp sư nào mà ma lực chỉ bằng đứa con nít
2 tuổi như tên này không? Chỉ biết mỗi chú ngữ thì sau này gặp địch đọc thuộc
lòng cho nó nghe à?
“Văn Văn, uống
nước”.
Một cô gái xinh
đẹp mặc váy tím bước đến gần tôi, trên tay là cốc nước chanh. Vâng, chị gái của
chính chủ đây ạ. Thật không hổ danh vũ sư cấp 6, phất tay một cái là 2 quả tạ
20 kg tôi dùng để luyện tập bay vèo ra xa, “bốp” một cái vô tường mà mặt vẫn tỉnh
bơ, dịu dàng nhìn tôi. Tôi nhớ lại hình ảnh bả vác con ma thú đầy máu to tướng
về nhà kêu đầu bếp làm thịt để bổ sung dinh dưỡng cho tôi, rùng mình. Tôi thề
là tôi sẽ không bao giờ chọc đến bả.
Tất nhiên, trong
kí ức của chính chủ thì bả rất yêu em trai, là một người chị tuyết vời mặc dù
đôi lúc bả có hơi ……tưng tửng.
“Uống từ từ kẻo
nghẹn….Được rồi, ta biết, đệ đang rất cố gắng, nhưng cái gì cũng phải từ từ. Dục
tốc bất đạt, nhớ kĩ. Băng Phong cũng là thiên tài hiếm có, đệ không cần ép mình
như thế”
Đờ mờ chị đang động
viên tôi hay nói đểu tôi đấy? Mà sao bỗng dưng nhắc đến thằng cha cờ hó ấy làm
gì hả? May mà bây giờ học viện Thiên Hoa cũng đang là nghỉ hè, hừ hừ, các người
cứ đợi đó, đến khi vào học hãy trố mắt lên mà xem chị đây trổ tài!
Bả tiếp tục lẩm
bẩm: “Đời còn dài đàn ông còn nhiều, đệ không nhất thiết phải treo cổ trên một
cành cây. Tỷ có một học đệ rất tốt, đệ có muốn…….”
“Phụt!” Tôi
không kìm nổi mà phun miếng nước chanh vô mặt bả. Má ơi, đồng loại! Đồng loại của
tôi! Cuối cùng tôi đã tìm được rồi!
Diệp Tuyết cau
mày, sau đó giãn ra, lấy khăn lau nước trên mặt, rồi nhéo má tôi.
“Không cần ngại
ngùng, đệ là đệ của ta, ta không giúp đệ thì giúp ai”
Con mắt nào của chị
thấy tôi ngại hả???????????? Tôi câm nín nhìn bả ung dung bước đi, miệng vẫn
treo một nụ cười nham hiểm. Sao tôi bỗng thấy lạnh thế nhỉ………
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét