Chương 10. Ma vũ
song tu
Mấy ngày sau,
khi tôi đang luyện quyền buổi sáng, Hạ Vũ Thiên đến, nhìn một hồi lâu, rồi anh
ngập ngừng.
“Văn nhi, đệ có
muốn luyện tập vũ kĩ không?”
“Vũ kĩ?”
“Giống như Diệp
tỷ vậy, sử dụng đấu khí để chiến đấu.”
Trong đầu tôi hiện
ra cảnh tỷ tỷ vác bé thạch trư về nhà. Mắt sáng lên, tôi vui vẻ: “Đệ cũng có thể
học vũ kĩ sao? Không cần điều kiện nào sao?”
“Ta thấy cốt
cách của đệ rất thích hợp để luyện vũ kĩ”
“Nhưng đệ là ma
pháp sư rồi mà vẫn luyện vũ kĩ được sao?”
“Được chứ. Ta
cũng là ma vũ song tu” Hạ Vũ Thiên ghé sát tôi nói nhỏ. Hơi thở tươi mát cứ
quanh quẩn bên tai tôi. Mặt tôi lập tức nóng lên. Trời ơi đừng tán tỉnh tôi nữa
được không, nếu không tôi sẽ yêu anh mất!
“Thì cứ yêu đi
có sao đâu.” Anh cười nhẹ nhàng.
OMG! Trời ơi tôi
lỡ buột miệng nói ra những gì tôi nghĩ luôn rồi! *Đào lỗ, chui xuống* Xấu hổ
quá đi, hic hic.
Hạ Vũ Thiên ôn
nhu vuốt má tôi, mỉm cười: “Đừng lo, ta sẽ chờ em”
“Thịch! Thịch!”
Trời ơi đau tim quá….Chắc mặt tôi giờ như cá chua luôn rồi! Thật đáng ghét, người
ta còn chưa yêu bao giờ đâu, tấn công nó đột ngột vừa tôi chứ!
Tôi đẩy anh ra,
quay mặt đi: “Kệ anh!”
***
Thế là hôm đó
tôi bắt đầu được học vũ kĩ. Thực ra thì nó cũng không khó lắm. Hạ Vũ Thiên dạy
tôi cách vận dụng và điều khiển đấu khí theo quy luật của riêng anh. Lúc đầu
tôi cũng không hiểu lắm, nhưng sau đó tôi chợt nhớ đến mấy cái Tá lực đả lực rồi
Lấy nhu thắng cương rồi Thái cực mà tôi đã từng được học khi luyện Judo. Cả mấy
cái kiểu luyện nội công trong tiên hiệp nữa. Nói chung là đầu óc tôi cũng không
đến nỗi ngu dốt nên cũng có thể tự suy ra. Hạ Vũ Thiên còn sắp xếp cho tôi lịch
luyện tập xen kẽ giữa đấu khí và ma pháp, đồng thời đối chiến với anh ta. Tôi
thề là những lúc bị anh ta đánh bay xong rồi lại được người ta dùng quang ma
pháp chữa trị rồi lại bị đánh bay rồi lại được chữa trị… làm tôi rất muốn bóp
chết anh ta. Anh ta mạnh như quái vật ấy! Nhưng mà nói chung nhờ thế mà đẳng cấp
của tôi tăng lên nhanh chóng.
Một ngày, anh lại
nói: “Văn nhi, với trình độ của em bây giờ thì thắng Yến Như Vân không phải là
quá khó, nhưng em quá ít kinh nghiệm thực chiến. Điều này sẽ làm em không thể
phát huy được hết khả năng của em. Yến Như Vân không phải là một đối thủ dễ
chơi đâu. Ta biết em nghĩ gì. Lần trước là do cô ta quá bất ngờ nên không kịp
phản ứng mà thôi. Ta không biết những kinh nghiệm mà em có cho tới bây giờ là ở
đâu ra, nhưng chừng đó là chưa đủ.”
Tôi gật đầu. Biết
rồi mà, ở thế giới này toàn quái thai không thôi, nhìn đám người chung quanh
tôi nè!
“Cho nên chúng
ta sẽ đến Tinh Đằng sâm lâm để lịch lãm. Chúng ta sẽ chỉ đi ở vòng ngoài của nó
thôi. Ở đó vốn không có ma thú hay yêu thú cấp 3, rất thích hợp cho đệ lịch lãm
thêm kinh nghiệm. Có ta và Hạ ca của đệ, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Diệp Tuyết,
không biết xuất hiện từ lúc nào, khoanh tay nói.
Tinh Đằng sâm
lâm? Chính là cái nơi đầy động vật xinh đẹp đó sao? Mắt tôi sáng lên, gật như
gà mổ thóc.
Theo như kí ức của
chính chủ thì Tinh Đằng sâm lâm là một khu vực rừng nguyên sinh rộng lớn nằm
giáp ranh giữa Hoa quốc và Phong quốc, Vũ quốc, là nơi tâp trung đến một nửa số
ma thú yêu thú của đại lục Thiên Bản. Nghĩa là đến đó tôi sẽ có cơ hội chiêm
ngưỡng những con vật xinh đẹp mà tôi chỉ thấy trên TV. Hổ sư kiếm, một loài ma
thú khổng lồ cứ như là lai giữa sư tử và hổ với những cái răng nanh dài kinh
người. Thiên Dực Bằng, loài yêu thú bá chủ bầu trời với sải cánh dài đến cả
trăm mét, với khả năng thuần thục dùng phong ma pháp, nhất là vòi rồng. Thiên
quân nghĩ, loài kiến khổng lồ với số lượng hàng ngàn con, ăn mọi thứ trên đường
đi của chúng, nỗi ác mộng của tất cả các loài khác…..
“Văn nhi, ta biết
em đang nghĩ gì. Nếu như gặp phải chúng, chúng ta chỉ có thể chạy trốn mà thôi.”
Hạ Vũ Thiên xoa đầu tôi sủng nịch.
“Chúng ta chỉ đi
ở vòng ngoài thôi, đừng có nói gở chứ gặp phải bọn nó là thôi luôn đấy” Diệp
Tuyết kéo tai tôi.
Tại sao bọn họ
lúc nào cũng giống như con giun trong bụng tôi là sao?????? TÔi vừa đấm bao cát
vừa bực tức nghĩ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét