Chương 9. Làm
con ông cháu cha cũng không tệ đâu!
Tôi cứ tưởng rằng
quyết đấu là phải đánh nhau sống chết các kiểu, ai mà ngờ nó lại phức tạp như
thế này! Tôi ngao ngán nhìn chằm chằm mười mấy cái điều khoản rất chi là mâu
thuẫn của Luật Quyết đấu. Đờ mờ, tôi thề là éo ai thèm tuân theo hết mấy cái vớ
vẩn này!
Luật Quyết đấu.
1.
Không giới hạn sinh tử cho đến khi 1 trong 2 bên
nhận thua, chết hoặc mất đi sức chiến đấu.
2.
Không giới hạn thời gian quyết đấu. Tuy nhiên kể
từ khi đưa ra lời thách đấu, người bị thách đấu có thời gian là một tháng để
chuẩn bị.
3.
Không được sử dụng đạo cụ phụ trợ, khôi lỗi hay
yêu sủng hay những thứ khác có thể ảnh hưởng đến tính công bằng của việc quyết
đấu.
4.
Chỉ cho phép 1x1.
5.
2 người quyết đấu phải có trình độ tương đương.
6.
Không cho phép bất kì sự can thiệp nào từ bên
ngoài. Ngoại trừ Pháp thánh, Vũ thánh. Kẻ trái luật sẽ bị trừng phạt.
7.
Địa điểm quyết đấu cố định là ở Quảng trường
trung tâm của mỗi một thành phố.
8.
Không cho phép dùng đan dược trước khi quyết đấu.
9.
Khi đã chấp nhận quyết đấu, vẫn có thể rút lui
trước khi quyết đấu, nhưng sẽ bị khế ước quyết đấu phong ấn năng lực trong một
tháng.
10.
Cấm trả
thù người chiến thắng dưới mọi hình thức.
11.
Trọng tài
phải có trình độ ngang bằng hoặc cao hơn người quyết đấu. Trọng tài cũng không
được phép can thiệp vào trận đấu nếu kết quả vẫn chưa ngã ngũ.
….
.
.
.
***
“Cô chắc chứ? Yến
Như Vân?” Tôi mỉm cười khiêu khích.
“Lắm lời! Ngươi
có chấp nhận hay không?” Cô ta gào lên. Chậc, đúng là không có gia giáo mà. Tam
tiểu thư Yến gia đúng là làm người ta phải thất vọng.
“Chấp nhận đi tiểu
bằng hữu! Bọn ta ủng hộ cậu!”
Đám đông xung
quanh hét lên. Tụ tập từ bao giờ mà nhanh gớm.
“Cho cô ta một
bài học đi. Khinh người quá đáng!”
Hạ Vũ Thiên nhìn
tôi ôn nhu. “Ta ủng hộ mọi quyết định của đệ, Văn nhi.”
Mặt tôi nóng lên
một chút. Làm ơn đi, đây không phải phim cẩu huyết 6h đâu!
“Ok, thích thì
chiều. Yến Như Vân, một tháng nữa gặp cô ở Quảng trường trung tâm. Đừng thua
quá nhanh nhé.”
Tôi vung tay
lên, một cây gậy ma pháp khảm ngọc lục bảo bay lên, chạm nhẹ vào chuôi kiếm của
Yến Như Vân. Sau đó, một vầng sáng hiện ra, trong đầu tôi xuất hiện một tờ khế
ước quyết đấu.
Yến Như Vân cười
méo mó: “Chờ đấy, phế vật. Ta sẽ không tha cho ngươi!” Dứt lời, cô ta bỏ đi.
Lãnh Phong cũng đi theo, hình như hắn còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn im lặng.
Thôi kệ.
Được thôi, tiểu
thư bánh bèo. Hi vọng cô không quá yếu. Tôi nghĩ thầm, vui vẻ nắm tay Hạ Vũ
Thiên về nhà.
Khi tôi trở về
thì tin tức “Công chúa Yến gia quyết đấu cùng phế vật quật khởi của Diệp gia”
đã bay đầy trên các phương tiện truyền thông. Tôi bực, rất bực. Thấy thế, Diệp
Tuyết chỉ cau mày một cái và hôm sau thông tin đã được đổi thành “Quyết đấu giữa
Tam tiểu thư Yến gia và Đại công tử Diệp gia”. Chà chà, cảm giác làm con ông
cháu cha cũng không tệ lắm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét