Mục lục

1. Hủ nữ xuyên tiên hiệp

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Chương 11

Chương 11. Bố mẹ như trong phim cẩu huyết 6h
“Văn nhi, vào đây. Bố mẹ muốn gặp em.” Diệp Tuyết gọi.
Thật ra cho đến bây giờ thì tôi vẫn không hiểu lắm về cái gia đình này. Trên đời có ông bố bà mẹ nào mà đi du lịch quanh năm như thế không cơ chứ? Chắc có mỗi papa mama của Phong Lam. Con cái tự sát mà cũng không biết nốt. Ờ mà hình như cũng không có ai biết là chính chủ đã tự sát cả, sự hiện diện của Diệp Hi Văn quả là nghèo nàn.

“Bảo bối Văn Văn của ta, con có khỏe không?”
Tôi ngồi trước TV. Trên màn hình là một cặp vợ chồng trẻ hoàn toàn không giống với dáng vẻ nên có của những người mà có con gái đến tuổi lấy chồng. Haizz. Ai bảo tuổi thọ tăng lên theo cấp độ nào…. Già chậm cũng vui đấy….. Diệp Thành rất tuấn tú, có vẻ gì đó phong lưu. Còn mẹ mới của tôi thì trong như một con búp bê yếu đuối nép vào ngực chồng vậy, nếu không nhìn đến 1 bàn tay của bà đang đầy máu. Giờ thì tôi đã hiểu vẻ bề ngoài có tính lừa tình của chị tôi đến từ đâu.
“Con ổn, thưa mẹ.” Trong trí nhớ chính chủ thì từ khi hắn lên 10 thì hai vị này rất hiếm khi về nhà. Nói thật thì tôi không thể có nổi hảo cảm với hai vợ chồng nhà này.
“Ta đã nghe về việc đó rồi. Con dũng cảm lắm, không hổ là con của Diệp Thành ta. Nhưng con thiếu cẩn thận quá. Yến Như Vân không phải là một đối thủ dễ chơi đâu. Tất nhiên cô ta sẽ không dám làm gì quá đáng, nhưng mà……..” Ông ngập ngừng.
“Anh nói gì thế, con nó làm thế là đúng rồi còn gì nữa! Nó dù sao cũng là nam nhi, đến dũng khí đi đối mặt một việc nhỏ như thế này cũng không có thì sau này làm sao có thể làm được việc lớn cơ chứ!” Bạch Vân cắt ngang. “Con yêu, ta ủng hộ con. Hãy cho con bé xấc xược đó một bài học.”
Tôi thở dài. Không biết nên vui hay buồn với 2 vị này đây. Tôi cũng không mong chờ gì thêm nhưng mà con trai tham gia một trận quyết đấu sinh tử mà làm bố mẹ lại chỉ nói được mấy câu như thế thôi à? Hay do quy luật kẻ mạnh sinh tồn kẻ yếu bị đào thải nên bố mẹ Diệp Hi Văn mới vứt bỏ hắn như thế? Để hắn có thể tự đứng trên đôi chân của mình? Nếu thế tôi nghĩ tôi hiểu được tại sao hắn lại tự sát rồi.
“Bố mẹ yên tâm, con sẽ không thua.” Nắm chặt tay, tôi nói.
***
Kỳ thật việc chiến đấu không gây áp lực quá lớn với tôi. Từ bé đến lớn tôi đã đánh nhau bao nhiêu lần rồi chứ? Cho dù ở thế giới này có một chút khác biệt thì rút cục cũng dùng nắm đấm để nói chuyện với nhau cả thôi. Mặt khác, quy tắc thép rằng hai người tham gia phải có trình độ tương đương nhau khiến cho việc quyết đấu đôi khi không thể xảy ra. Nếu tôi đạt cấp 5, Yến Như Vân vẫn cấp 4, thì chúng tôi không thể quyết đấu. Ngược lại cũng vậy. Do điều này đã được ghi vào trong khế ước cho nên dù có người tự phong ấn năng lực của mình xuống cũng không thể tham gia quyết đấu được, bởi vì sẽ bị khế ước phản phệ.
“Lão công, Văn nhi thay đổi rồi.” Bạch Vân giơ khăn lên chấm nước mắt. Cho tôi xin đi, tay bà dính máu lên trên mặt rồi kìa! Ghê bỏ bố! Tôi nghĩ bây giờ chắc mặt tôi trông phấn khích lắm.
“Bọn ta đang ở Tây Tuyết đại lục, trong thời gian ngắn khó mà về với con được.” Diệp Thành bất động thanh sắc dùng ma pháp cọ đi vết máu trên người vợ. “Dù là du ngoạn lịch lãm hay quyết đấu cũng đều phải cẩn thận, nhớ chưa?”
Chà, cuối cùng cũng được một câu nghe lọt tai.
“Vâng, con hiểu.” Tôi bình tĩnh nói.
Tôi sẽ thắng, nhưng không phải vì các người. Tôi âm thầm nghĩ.
***
Vài ngày sau. Thiên Bản đại lục, Tinh Đằng sâm lâm. Tôi đang đứng cạnh một cái truyền tống trận, chăm chú quan sát nó. Đừng cười, tôi lần đầu thấy truyền tống trận trong truyền thuyết đấy! Thoạt nhìn thì nó cũng giống như mấy cái hình vẽ trong Fullmetal Alchemist vậy, cũng là một hình tròn, nhưng có nhiều hoa văn phức tạp hơn một chút. Thật sự là cái này có thể đem người đi đến một khoảng cách rất xa sao?

Hạ Vũ Thiên đang nói chuyện với Phan Mặc, một dong binh dẫn đường có nhiều kinh nghiệm. Lần này vì có việc gấp, Diệp Tuyết, người đã từng đến nơi này rất nhiều lần, không thể đi cùng chúng tôi. Thay vào đó, bả đưa cho tôi một miếng “Phong Dực độn phù”, có thể giúp tôi dịch chuyển tức thời trong nháy mắt. Cộng thêm chiếc áo choàng ma pháp cấp thánh tôi nhận được từ bả khi lên cấp 4, xem ra cũng đủ để phòng thân. Vả lại chúng tôi cũng chỉ đi dạo ở vòng ngoài của sâm lâm, chắc cũng không có gì nguy hiểm lắm. Hơn nữa Hạ Vũ Thiên cũng thuê thêm một đội dong binh cấp A đi cùng chúng tôi, cho nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Hehe, tôi sắp được xem mấy bé ma thú xinh đẹp kia rồi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét