khi hủ nữ xuyên không
Chân lí 1: 80% người xuyên không đều yêu hoặc được
yêu bởi người trong hoàng tộc (tất nhiên là ở những nơi mà còn tồn tại chế độ
phong kiến ạ).
Chân lí 2: Với người mình thích hoặc người thích
mình, nói dối là sự lựa chộn tốt nhất. Ngược lại, hãy nói thật (bí quyết của
100% nữ chính xuyên không, và cả nam chính cũng vậy).
Đối với tuyệt đại đa số
phụ nữ hiện đại, nhục nhã nhất là phải chia sẻ người mình yêu với người khác (aka
chung chồng), bị người yêu coi là người thay thế (aka cascader bất đắc dĩ), bị
một người hoàn toàn không bằng bản thân cướp đi người mình yêu – Vâng, đó là ba
điều nhục nhã nhất đối với phụ nữ. Nhưng với tôi, hiện tại bi đát này, mới
chính là mất mặt nhất.
Thế gian, có rất nhiều
nguyên nhân làm người ta chết. Tự sát, tai nạn giao thông, bị đánh chết, bị
hành hạ chết, trúng độc chết, bệnh chết, vân vân…Trong tiểu thuyết còn có những
cái chết vớ vẩn hơn, như nghẹn bánh bao chết, hoặc đụng cột điện chết, hoặc do
dẫm phải cục xà bông trong phòng tắm đập đầu chết (hoặc có thể do dẫm phải vỏ
chuối).
Đúng vậy. Nhưng…chắc là
chưa từng có một người nào chết vì ngồi soi bóng mình ở bên một bờ hồ , sau đó vì sơ ý mà lộn cổ
xuống đâu a? 1 cái chết rất ngu (và cũng rất đau – tôi không biết bơi. Huhu).
Bạn nghĩ chết là hết á?
Vớ vẩn. Như tôi đây. Hiện đang lang thang trong một vùng tối om om này. Thật
khốn nạn, cái số mệnh này! Không biết ở đây có giống như trên dương thế có
truyện tranh và tiểu thuyết cho Hoàn Yên tôi đọc không nha? Tôi mới 18, tiểu
thuyết chỉ mới đọc được vài trăm bộ, truyện tranh chưa đọc được vài ngàn cuốn,
tôi cũng không mơ tưởng tìm được tình yêu đích thực gì gì đó, nhưng quả thật chết
thế này thì không nhục vì quá nhục, không oan vì quá oan! Thế nên, tôi chỉ còn
cách đứng trong bóng tối mà nguyền rủa: Cầu cho ông trời là một gã thụ bị lão
công của hắn thượng cho thất điên bát đảo, cầu cho Diêm vương bị liệt dương,
vân vân…
“To gan! Phàm nhân mà dám
nguyền rủa bổn vương!” Một giọng nói uy quyền vang vọng vào tai tôi.
“Thì sao? Đằng nào chết
thì cũng chết rồi, cũng chẳng còn gì phải sợ nữa, nguyền rủa thì sao?” Tôi nói
to. Gì chứ, bà đây không có đam mỹ, không có ngôn tình, không có truyện tranh
để đọc là coi như chết nửa người rồi, đếch sợ gì sất!
“Ngươi..ngươi..ngươi
không sợ bổn vương bắt ngươi đầu thai thành loài súc vật bị người ta chà đạp
sao?” Người nói cuối cùng cũng xuất hiện. Đó là một anh chàng mặc đồ đen (vâng,
tất nhiên nó là kiểu lụng thụng thời cổ Trung Quốc ạ), đeo một tấm ngọc bài
sáng chói (vàng gì mà sáng thật). Anh ta đang tức giận (vì sao ấy nhỉ?).
“Diêm vương trong Nhập
cung vi tặc từng nói: chỉ những kẻ ác thì sau khi chết mới được đầu thai làm
người để hứng chịu nạn kiếp. Anh cho tôi đầu thai làm súc vật, tôi mừng còn
không kịp.” Tôi cười.
“Ngươi…! Vị Diêm vương có
vẻ đã bị tôi làm cho hộc máu. Giận dữ hồi lâu, hắn nói:
‘Tốt thôi, Hạ Hoàn Yên,
ngươi không thích đầu thai thành người, vậy ta cho ngươi đầu thai thành người.
Yên tâm, ta đảm bảo kiếp nạn của ngươi chắc chỉ nhiều hơn Đường Tăng một chút
thôi.”
Nói xong, anh chàng phất
tay, biến mất.
“Ngu mà cứ tỏ vẻ nguy
hiểm” Bất giác, tôi phát hiện, trước mặt gã vừa nãy, tôi rất có phong cách của
một tiểu thụ đanh đá trong đam mỹ à (tức là giết người không dao ấy).
Không gian bừng sáng, và
Hoàn Yên tôi không hiểu sao lại thấy buồn ngủ. Đầu thai là thế này đó hả?..
Mở mắt.
Thứ đầu tiên tôi nhìn
thấy, là một tấm rèm nhung đỏ có vẻ sang trọng.
Thứ tôi thấy thứ hai, là
đang có một gã đè lên người tôi, hôn tôi tới tấp, và vì cái quỷ gì đó, tôi đang
ôm cổ hắn ta.
Sh*t! Bà đây tuy là hủ
nữ, nhưng là một thục nữ chân chính, còn trinh nha, chưa từng có gã nào ăn được
đậu phụ của bà nha!
“Chát!” Tôi thẳng tay tát
cho gã một cái. Tay mình, ừm, không đổi gì cả.
Chờ đã, thế này là sao? Gã đó nói cho tôi đầu thai mà? Đầu thai thì phải làm
trẻ sơ sinh chứ?
Gã kia bị đánh, nhìn tôi
với vẻ không thể tin được. Sao đó, hắn lạnh lùng:
“To gan, tiện nhân, ngươi
dám đánh trẫm!”
“Thì sao, dám ăn đậu phụ
của bà, bị đánh là phải đạo!” Tôi kêu lên, cười nhạo. Chờ đã, hắn vừa xưng gì?
Gã kia nhìn tôi giống như
nhìn một sinh vật lạ. Không quan trọng! Tôi bật dậy, xô gã ra, cố gắng quan sát
mọi thứ. Tuy hơi tối, nhưng có thể thấy rõ đây là phòng của một thục nữ khuê
các trong film cổ trang xưa! Bản thân tôi, đang mặc một kiện áo ngủ mỏng tang,
và còn gã kia? Tóc dài được búi bằng một cái trâm dài, cũng mặc một kiện áo ngủ
khác. Tôi vỡ lẽ…
Tôi đã xuyên không!
Vâng, xuyên không, trước
giờ, luôn là mơ ước của tôi. Trong tiểu thuyết, nhân vật xuyên không thường có
rất nhiều chàng đẹp trai hoàn hảo theo đuổi. Aizz, nhưng tôi không cần cái đó.
Điều chính là, tôi sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng:
1. Các kĩ viện – tinh hoa văn hóa cổ
đại.
2. Võ công, khinh công, làm thế nào để
đánh nhau mà không bị những bộ đồ lụng thụng làm vướng – tinh hoa nghệ thuật
vận động.
3. Xuân dược, cao dược, thuốc mỡ (tinh
hoa của nghệ thuật trên giường được mô tả trong đam mỹ)
Nhưng khốn thay…
Vừa xuyên không, tôi đã
phải nằm dưới thân một hoàng đế. Vâng, chắc cũng không có ai xui bằng.
Là người của hoàng đế,
nghĩa là sao? Tôi sẽ phải chết dí ở trong hậu cung, lãnh cung, và những thứ kia
chỉ còn là mơ…
“Tên Diêm vương khốn
kiếp, dám lừa bà!” Tôi dùng hết âm lượng để hét. “Cầu cho ngươi bị liệt dương,
muốn lên giường với lão bà của ngươi cũng không được!”
***
Đây là tình trạng gì a?
Tôi bị trói, y như người
ta trói Jesu lên thánh giá, trong một nhà tù bẩn thỉu ẩm thấp. Thỉnh thoảng có
vài tên lính đi qua, nhìn tôi, kẻ thở dài, người thì cười đến dâm đãng.
Rõ ràng lúc nãy…
Đúng, rõ ràng lúc nãy sau
khi tôi hét, một đám binh lính ùa vào, trói gô tôi lại, ném tôi đến đây. Cái
tên hoàng đế thì mang vẻ mặt đen như đáy nồi nhìn tôi bị giải đi. Không đúng,
tôi nhớ rõ lúc ấy hắn có nhếch khóe miệng lên!
“Khốn nạn, ngươi cười cái
éo gì chứ…Cầu cho ngươi cũng bị liệt dương!” Tôi lại hét.
“Ngươi mắng ai? Là trẫm
sao?” Một giọng nói đầy từ tính vang lên. Trong phòng giam bỗng dưng sáng hẳn,
và tôi thấy rõ hắn: một thân đế khí, mặc hoàng bào, đầu đội kim quan, đôi mắt
phượng một mí đang nheo lại đánh giá tôi. Ngũ quan tinh xảo lộ ra vài phần ngạo
nghễ, ánh mắt nhìn người khác giống như đang nhìn một con kiến bò dưới đất,
tràn ngập khinh thị. Hắn – đích xác là hoàng đế.
Gượm đã, sao hắn lại cho
tôi một cảm giác là tôi biết hắn nhỉ?
Có lẽ là vì mặt tôi trông
có vẻ quá hoang mang bối rối, hắn đột nhiên cười khẩy một tiếng. Đôi mắt vốn đã
nhỏ hẹp nheo lại trông chỉ còn là một đường thẳng, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy
trào phúng. Mô tả này, sao mà quen thế!
Vâng, đây là lúc tôi cần
đến trí nhớ siêu phàm trong bất kì những yếu tố nào liên quan đến tiểu thuyết
cổ trang xuyên không của tôi ạ.
“Lí Nguyên Chích? Gậy
non? À không, Thừa Chí? Oái, lại lộn, 3 gã đó là một.. Ê, đã từng có ai nói anh
giống gã đó chưa?” Không kìm được, tôi mở miệng hỏi.
Nụ cười của người kia
biến mất, thay vào đó là vẻ chấn động rõ ràng, rồi lại là một bộ dáng nghi ngờ
dò xét.
“Đừng có nhìn đểu nhau
thế nhé. Tôi thấy anh giống tên gậy non đó, là thật, không phải đá đểu đâu. Quả
thật là anh giống gã đó lắm. Nhưng mà tôi nhớ gã đó đâu có phải là hoàng đế đâu
nhỉ…Ôi, chỉ tại Tiên Chanh không viết tiếp đoạn kết sau khi Thừa Đức và Sở Dương
đi, rút cục cũng không biết ai làm hoàng đế Ngõa Lặc nữa…”
“Ngươi…ngươi nghe cái tên
đó ở đâu? Trả lời!” Hoàng đế kia tự dưng tiến đến bóp cổ tôi.
“Anh điên à…ư…”
“Nói! Làm sao ngươi biết
hai kẻ đó? Nói, hoặc trẫm sẽ giết ngươi!”
“Lộn rồi, lộn rồi, anh
không phải Lí Nguyên Chích…Hắn không có dễ xúc động như vậy…” Tôi thì thào. Khó
thở quá. Lại chết nữa à? Cũng tốt. Tôi nghiến răng. Phải “hảo hảo” dạy dỗ tên
Diêm vương khốn nạn kia!
Trước mắt tôi bỗng dưng
tối đen. Haizz…
Mở mắt ra. Ưm, có vẻ là
tôi không chết, vì theo những gì tôi quan sát được, tôi là đang bị còng tay,
xích chân trong một căn phòng xinh đẹp và tao nhã toàn màu vàng.
Gã hoàng đế khốn kiếp
đang thong thả nhâm nhi trà trên một cái bàn gần đó. Sh*t!
“Ngươi là ai?” Gã đột
nhiên hỏi, không nhìn tôi.
“Trước khi hỏi tên người
khác phải tự xưng tên mình đã. Hoàng đế gì mà không có tí lịch sự.” Tôi bĩu
môi.
“Ngươi thực sự không biết
chữ “chết” viết như thế nào sao?” Hắn đột nhiên nheo mắt lại, cả người tỏa ra
hàn khí.
“Bằng tiếng nước nào? Tôi
chỉ biết Tiếng Việt và Tiếng Anh, anh hỏi đánh đố người ta quá đấy. Phải cho
tôi biết từ “chết” anh muốn là viết theo tiếng nước nào chứ. Hỏi gì ngu quá đi.
Theo dáng vẻ hiện tại tôi
thấy, thì gã hoàng đế kia có vẻ vừa bị
sặc trà. Sặc chết luôn đi giùm cái.
“Ngươi rất giống một
người…” Hắn đột nhiên nói.
“Giống ai?”
“Sở Dương”.
“Phù…Ha ha..giống Sở
Dương! Anh, đồ ngốc…Cả Phùng Trần Sở Dương, Thừa Đức, Nam Cung Việt hay gậy non
Lí Nguyên Chích vốn đều chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi! Anh tưởng
tôi bảo anh có gì đó giống Lí Nguyên Chích thì thực sự có một tên Lí Nguyên
Chích tồn tại sao? Buồn cười!”
Hoàng đế…một phen sững
sờ.
“Sản phẩm….của trí tưởng
tượng?” Hắn lắp bắp.
“Dĩ nhiên”. Tôi lấy tay
lau những giọt nước trên khóe mắt vì cười quá độ, nhìn kẻ kia, cười trào phúng:
“Họ đều là sản phẩm của trí tưởng tượng của một người phụ nữ mà tôi gọi là Tiên
Chanh. Bà ấy chuyên viết tiểu thuyết xuyên không, và Sở Dương, Thừa Đức, Nam
Cung Việt, và cả Lí Nguyên Chích, đều là nhân vật trong đó. Tôi cũng không biết
vì sao tôi lại phải dong dài với một nhân vật cổ đại như anh về một thứ mà rõ
ràng là anh không hiểu như thế này, nhưng tôi không lừa anh đâu. Eh? Anh làm gì
thế?”
Tôi hoảng hồn. Từ lúc nào
mà hắn đã ở trước mặt tôi rồi?
Hoàng đế nắm lấy tay tôi,
đem nó lên mặt mình.
“Ấm không?” Hắn hỏi.
Tôi ngơ ngác gật đầu.
“Á!” Hắn đột nhiên cắn
tôi.
“Đau không?”
“Hỏi ngu, đương nhiên là
đau! Anh bị gì đấy hả?”
“Trẫm là người hay chỉ là
sản phẩm của trí tưởng tượng?”
“Vớ vẩn, anh đương nhiên
là người” Tôi kêu lên. “Anh chỉ là giống…” Gượm đã… “Sao anh lại hỏi tôi như
thế?”
Anh ta không trả lời, mà
chỉ nhìn tôi chằm chằm, tay vẫn nắm chặt tay tôi.
“Chủ nhân” Một tiếng nói không
cảm xúc vang lên.
Tôi giật mình nhìn theo.
Chà, đây chính là ám vệ trong truyền thuyết đấy hả? Mặc đồ đen (tôi bĩu môi),
mặt sắt không có một tia biểu cảm, đang quỳ xuống cung kính. Lạ thật…
“Hê, tôi thấy anh giống
Lí Nguyên Chích, lại thấy gã kia giống Phụng Thiện, mà rõ ràng Phụng Thiện là
phải theo Thừa Đức…Trời ạ, lại bắt đầu lộn tùng phèo rồi. Ê, mấy người có giỏi
cho tôi gặp thêm một gã giống Tiết Tải Đạo và một lão già Vô Thượng Tản Nhân
đi…” Không kìm được, tôi cười.
Người mặc đồ đen giật
mình rất khẽ.
“Biết cả hắn và hai bậc
tiền bối…Thật không ngờ…” Hoàng đế khẽ lẩm bẩm. “Ngươi thực ra là ai?”
“Nói tên anh trước đi đã”
Tôi lè lưỡi.
“Vương mĩ nhân đâu?” Hắn
đột nhiên hỏi.
“Là ai?”
Hoàng đế nhìn tôi lâu
thật lâu, thở dài, sau đó liếc mắt sang người áo đen. Hắn biến mất một lúc, sau
đó trở về, trên tay là một chiếc gương đồng, cung kính dâng lên cho chủ của
mình, không quên liếc tôi một cái. Ê, tôi làm gì anh mà anh liếc?
Hoàng đế giơ nó trước mặt
tôi.
Trong gương, là một cô
gái vô cùng xinh đẹp, đang há hốc mồm, không hề phù hợp chút nào với gương mặt
kiểu thục nữ của cô ta.
“Ai…ai trong gương?” Tôi
lắp bắp.
“Ngươi”
“Đùa chứ, mặt tôi mà đẹp
được như thế này thì trời sập…Ôi trời, ngay cả cách thức xuyên không cũng giống
Sở Dương, không biết sau này mình có dính phải một tên khốn như Thừa Đức không
nữa…” Tôi ngửa mặt lên trời, thì thào.
“Ngươi không phải Vương
mĩ nhân, thế tại sao ngươi lại ở trên giường với gương mặt của cô ta?” Hắn ta
đưa tay lên mặt tôi sờ sờ.
“Bà đây cóc biết! Mà bỏ
cái tay của anh ra!” Tôi cáu tiết. “Chỉ tại thằng cha Diêm vương tự xưng đó!
Cầu trời cho gã cũng bị vợ bắt nạt thê thảm như Trương Tĩnh Chi với Nam Cung
Vân!”
“Ngươi không phải Vương
Thúy Sương, cũng không phải thích khách…Vậy thì ngươi là ai?”
“Hỏi 3 lần rồi đó! Đã bảo
anh xưng tên anh trước đi cơ mà!”
“Lí Nguyên Chích” Hắn khẽ
nhếch mép.
“Hả?” Tôi nghe lầm à?
“Ta nói ta tên Lí Nguyên
Chích.” Hắn đổi giọng. “Còn ngươi?”
Lần này không chỉ tôi mà
cả ám vệ bên cạnh cũng không tin được vào tai mình.
“Nói láo! Lí Nguyên Chích
đâu có tồn tại! Ngươi mà là Lí Nguyên Chích thì tên kia…” Tôi chỉ tay vào người
nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh “…phải là Phụng Thiện! Ai tin chứ!”
Tôi không biết tiếng
Trung, cùng lắm thì biết Nihao với Wo ai ni thôi, nếu hắn mà là Lí Nguyên Chích
thì làm sao tôi nói chuyện với hắn được?
Hoàng đế nhếch mép “Hắn
chính là Phụng Thiện”
“Vô lí!” Không lẽ tôi
xuyên vào tiểu thuyết? Có ai đang viết fanfic về Công chúa cầu thân à?
“Tên của ngươi?” Hoàng đế
nâng cằm tôi lên, cười cười.
“Hạ Hoàn Yên, tin hay
không tùy anh” Tôi bất đắc dĩ nói, trừng mắt.
“Ngươi vẫn không tin ta?”
“Anh nói với cái bàn xem
cái bàn có tin không rồi đi nói với tôi.” Tôi bĩu môi.
“Ha ha, thú vị…” Hắn cười
to.
Hừ, rất có phong cách của
một tên Sáng sủa, Tối gâu gâu. Tôi tức tối nghĩ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét