Chân lí 1’: Nếu đã là thứ thuộc về ta thì dù cho
bao nhiêu chuyện xảy ra đi nữa, nó vẫn là của ta.
Chân lí 2’: Cãi nhau với một người mà ngươi không
biết đó là kẻ trí giả hay tên mộc đầu rõ ràng là sai lầm nghiêm trọng.
“Chát!”
Lí Nguyên Chích ngẩn
người. Hắn bị nữ nhân tát!!!!
Không phải hắn ngạc nhiên
vì bị tát (được rồi, hắn thừa nhận, có chút chút), bởi vì trước đây hắn cũng đã
từng bị Sở Dương tát như vậy, không chỉ một mà là rất nhiều lần. Có điều hắn
không giận nàng ta, vì hắn biết hắn yêu nàng. Mặc cho nàng là hoa đã có chủ…
Nhưng nữ nhân trước mặt
này… Hắn nhớ ả tên là Vương Thúy Sương…
“Thì sao, dám ăn đậu phụ
của bà, bị đánh là phải đạo!”
Nữ nhân kêu lên.
Thình lình, nữ nhân xô
hắn ra, nhảy khỏi giường. Cô ta nhìn xung quanh như để đánh giá cái gì đó, rồi
nhìn chính mình, rồi lại nhìn hắn. Sau đó…Lão thiên, giọng của nữ nhân này thật
là kinh khủng!!!!
***
Cô ta lại nguyền rủa hắn.
Rút cục là hắn đã làm gì
sai mà cô ta nguyền như thể hắn chu di cả nhà cô ta thế?
Hoàng đế lâm hạnh một tú
nữ vừa vào cung, là một việc trái luân thường đạo lí sao? Cô ta không tạ ân
điển, cố gắng làm hắn hài lòng, lại còn đánh hắn, nguyền rủa hắn?
Rõ ràng khi hắn vừa đến,
cô ta tỏ vẻ rất sung sướng cơ mà? Sao giờ lại…Khóe miệng hắn bất giác nhếch
lên, cô ta là ai? Thú vị.
Thật kì lạ, khi cô ta
nhìn hắn với vẻ ngơ ngác, hắn lại thấy cô ta thật giống nàng…Sở Dương…
“…gậy non!...”
Hắn ngẩn người. Thế gian
này, không ai gọi hắn như thế, ngoại trừ… Không, nữ nhân không phải Sở Dương!
“Lộn rồi, lộn rồi, anh
không phải Lí Nguyên Chích, hắn không có dễ xúc động như vậy…” Nữ nhân thì thào
rồi ngất đi, không quên cho hắn một ánh mắt tàn độc.
Đúng thế, từ bao giờ, chỉ
cần là chuyện liên quan đến nàng, hắn đều không thể bình tĩnh được?
Nữ nhân là ai? Rõ ràng
không phải Vương Thúy Sương. Lại còn hiểu rõ hắn đến thế…Không được, hắn không
cho phép bất kì kẻ nào đọc tâm hắn!
***
Nữ nhân kia…Hắn thực sự
nghi ngờ cô ta là Sở Dương. Cô ta quá giống nàng! Nhất là khẩu khí ngang như
cua đó…Cả cái miệng giết người không đền mạng đó nữa…
Và sau đó…Hắn rất muốn tự
cho bản thân… một bạt tai.
Sản phẩm của trí tưởng
tượng? Hắn à? Lại còn với cái điệu bộ coi thường người khác đó…Xem ra cô ta đã
quên là cách đó mấy tiếng cô ta còn rên rỉ dưới thân hắn…
Hắn cũng không hiểu bản
thân nghĩ gì mà lại đi làm cái hành động ngu xuẩn như cắn tay cô ta.
Rồi hắn lại tiếp tục ngạc
nhiên.
Nữ nhân…biết Phụng Thiện.
Thậm chí còn biết y từng là con chó của Thừa Đức. Cô ta là ai? Gián điệp?
Không, nhìn đôi mắt hắc bạch phân minh kia, hắn tự động vứt bỏ suy nghĩ đó.
Thật kì lạ. Chính cô ta
cũng không biết mình là ai khi nhìn vào gương. Giả ngu hay ngớ ngẩn thật đây?
Aizzz…túm lại cô ta hoàn
toàn không phải là một thục nữ với cái giọng đó…
Khi Lí Nguyên Chích nói
tên của chính hắn ra, nữ nhân mang vẻ mặt “Ngươi lừa ta”.
Hạ Hoàn Yên? Hắn thực tò
mò. Cô ta là ai, từ đâu đến, có mục đích gì? Hắn rất muốn biết!
***
Đời người là một vở kịch,
khi lên voi, khi xuống chó. Từ nhà tù sang tẩm cung vua, hôm nay tôi lại còn
được hân hạnh dùng bữa với thằng cha “Lí Nguyên Chích” đó. Hắn không ăn mà cứ
nhìn tôi chằm chằm, rồi cười. Này này, tôi không phải khỉ trong sở thú nhá! Cơ
mà hắn thì biết quái gì gọi là sở thú…Tôi cắm cúi ăn, không thèm để ý đến hắn.
Hic, sao bữa trưa của vua toàn thịt thế hở trời…
“Ngươi từ đâu đến?”
“Một nơi rất xa nơi này”
“Nga, thế sao. Thế vì sao
ngươi biết tên thật của trẫm là Thừa Chí?”
“Đấy là của Lí Nguyên
Chích chứ liên quan gì đến anh?”
“Ngươi vẫn không tin trẫm
sao?”
“À vâng, nếu thật như
thế, thì tức là anh là một gã ngốc từng bị Thừa Đức xỏ mũi, bị Sở Dương bỏ rơi
chứ gì…” Tôi cười khẩy.
“Ngươi..”
“Nếu anh thật sự là gã
gậy non một mí đó, vậy anh đưa Tiết Tải Đạo và Hạ Lan quý phi đến cho tôi xem,
nói tiếng Hàn, quên, tiếng Cao Ly, hát cái bài Sở Dương từng hát vào tiệc Thanh
minh cho tôi nghe đi” Tôi điềm nhiên.
“Ngươi…”
“Tôi đọc Công chúa cầu thân
lâu rồi, nếu anh hỏi về Sở Dương, Thừa Đức hoặc là Nam Cung Việt thì tôi nhớ rõ
hơn, còn về Lí Nguyên Chích thì chỉ sơ sơ thôi. Mà anh cũng lạ thật đấy, tôi
chỉ nói là anh giống gã đó thôi, sao anh cứ tự nhận mình là hắn thế?”
“Nhưng mà nói thật tôi không
thích cái kết thúc cho lắm. Chị Sở Dương thật là ngu khi chọn Thừa Đức. Ý tôi
là, chỉ hợp với Lí Nguyên Chích hơn nhiều. Hai người đó mà thành cặp thì hết
sẩy.”
Hoàng đế miệng há to đến
mức có thể nhét được một quả trứng vào trong “Ngươi..ngươi vừa nói gì? Trẫm và
Sở Dương?”
“Không phải anh, là gậy
non chứ” Tôi chỉ ngón tay vào mặt hắn “Không đùa nữa, anh là ai hả?”
Hoàng đế nhìn tôi lâu
thật lâu, sau đó cười khổ lắc đầu.
Gì chứ, toàn cái kiểu
này! Làm như tôi ngu lắm không bằng!
“Sở Dương thế nào rồi?”
Hắn đột nhiên cất tiếng.
“Còn thế nào nữa? Cưới
Thừa Đức, và vui vẻ cả làng! Mặc dù tôi vẫn thấy tội nghiệp cho Nam Cung Việt
và gậy non lắm. Mà sao anh không trả lời tôi mà cứ hỏi lắm thế?”
“Trẫm là Lí Nguyên Chích,
đương kim hoàng đế Ngõa Lặc, tin hay không tùy ngươi”
Lí Nguyên Chích làm hoàng
đế Ngõa Lặc? Ừ nhỉ, thế mới đúng logic. Các vị boss như là Hàn Chiêu, Thừa
Hiền, Thừa Đức hoặc là chết hoặc là xuyên không hết rùi, chỉ còn mình tên kia
với bà Hạ Lan…Nhưng mà sao tên kia…
“Sao anh biết hay vậy?”
Hoàng đế thở dài, vỗ
trán.
“Ngươi…Hạ Hoàn Yên, mặc
kệ đây có phải tên của ngươi hay không, ngoan ngoãn ở lại đây cho trẫm, trẫm
còn có nhiều chuyện cần hỏi ngươi. Muốn sống thì đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn”
Hắn lạnh lùng đứng dậy.
“Tôi không biết khinh
công cũng chẳng biết đường, có mọc cánh cũng không chạy được khỏi đây đâu, yên
tâm đi. Miễn anh không gây phiền phức cho tôi thì tôi cũng sẽ không nhàn cư vi
bất thiện đâu” Tôi trả lời, bốc một miếng bánh đưa lên miệng, nhồm nhoàm nói “Phê
tấu chương vui vẻ, OK?”
Hoàng đế tỏ vẻ kinh ngạc,
bất đắc dĩ xoay người rời đi.
***
Vâng, cuộc sống trong
cung của tôi đã bắt đầu như thế.
Sau khi tổng hợp được tin
tức từ các thái giám và cung nữ cũng như chịu đựng một đống ánh nhìn “sinh vật
lạ”, tôi ra kết luận: 1. Tôi đang ở trong tẩm cung của riêng hoàng đế. 2. Rất
có thể hắn không lừa tôi. 3. Tôi có biệt danh mới là “Yêu tinh”. Hình như là vì
chưa từng có ai được hoàng đế sủng ái như tôi. Vãi cả sủng ái!
Cho nên, vài ngày sau,
khi tôi đang cố gắng nhớ lại các tình tiết của “Công chúa cầu thân”, có người
đến thăm tôi. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp và quý phái chừng 30 tuổi. Bà
không nói gì, chỉ im lặng đánh giá tôi. Có một con bé đi cùng kêu lên:
“To gan, diện kiến Thái
hậu còn không mau quỳ xuống hành lễ!”
Tôi ngồi yên mặc kệ các
cung nữ lay lay. Hừ, con người bình đẳng nhá. Đường đường là công dân của nước
Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam ,
lại còn là phần tử tinh anh – xuyên không, còn khuya tôi mới quỳ. Trước mặt pa
ma tôi tôi còn không quỳ nữa là…
Người phụ nữ vung tay
lên, con bé bên cạnh lập tức im lặng, song nó vẫn tức tối trừng tôi. Chà, trung
thành gớm.
Sau ít phút im lặng, bà
ta cất tiếng: “Ngươi là Vương Thúy Sương?”
“Không phải”
“Thế ngươi là ai?” Bà ta
tỏ vẻ hứng thú.
“Hạ Hoàn Yên, tin hay
không tùy bà” Tôi không muốn vô lễ với người lớn tuổi nhưng mà thực sự là ánh
mắt của bà ta làm tôi rất bực mình.
“Ngươi…vô lễ…” Con bé kia
lại bắt đầu phát tác.
Người phụ nữ nhíu mày,
sau đó giãn ra, cười nhẹ
“Thú vị…Thảo nào…đứa nhỏ
đó hứng thú với ngươi…”
Mịa, sao mà tôi ghét kiểu
nói không đầu không đuôi của đám cổ đại thế!
“Sai rồi, hắn không có
hứng thú với tôi, hắn hứng thú là mối quan hệ rối rắm của Lí Nguyên Chích, Nam
Cung Việt, Thừa Đức với Sở Dương thôi!” Tôi nhàn nhạt trả lời “Mà bà thật sự là
mẹ của tên đó chứ? Mẹ mắt 2 mí rành rành mà con lại mắt 1 mí, kì cục!”
Tôi hài lòng nhìn quý bà
trợn mắt vì kinh ngạc.
Bà ta định nói gì đó thì
một giọng nói lạnh lùng vang lên “Mẫu hậu”
Hoàng đế tiến đến, hành
lễ.
Thật kì lạ, tuy tên kia
rất cung kính, nhưng tôi lại cảm thấy trong giọng nói của hắn có một vẻ gì đó
rất xa cách, thậm chí là coi thường. Hừm, chắc chắn không phải ruột thịt rồi…
“Hoàng nhi, nha đầu
này…thật thú vị…Giống như “ai đó”” Bà ta cười đầy thâm ý.
“Mẫu hậu mệt rồi, ta đi
trước đây. Hoàng nhi nhớ giữ gìn sức khỏe” Quý bà rút cục cũng bỏ đi.
“Y như hồ li ấy, gian vờ
lờ” Không kìm được, tôi buột miệng.
“Vờ lờ là gì? Thái hậu có
làm gì ngươi không?” Hoàng đế quay sang hỏi tôi.
“Không gì hết”
“Không có ta ở đây, ngươi
phải cẩn thận. Thái hậu đáng sợ hơn ngươi tưởng đấy” Hắn xoa đầu tôi.
Hừ, tôi không phải con
nít nhá! Tôi âm thầm kháng nghị. Không nghĩ hắn tốt với tôi như thế…
“Bà ấy không phải mẹ anh”
Tôi khẳng định.
“Không phải ngươi đã biết
rồi sao? Bà ấy là Hạ Lan quý phi”
Gì cơ? Cái bà máu lạnh ấy
á? Tôi làm vẻ mặt “không thể tin nổi”
Hoàng đế lại thở dài.
Hứ!
***
Nữ nhân khá giống Sở
Dương. Từ khẩu khí đến điệu bộ, tính cách, cũng như việc thỉnh thoảng họ lại
nói ra những việc khó hiểu nữa.
Nàng nói rằng, Sở Dương
là người đến từ thời không khác, được thần tiên giúp đỡ nên linh hồn nàng ta
đến chơi ở thế giới này một năm. Phải rồi, sư phụ hắn cũng từng nói thế. Hạ
Hoàn Yên lại nói, nàng vốn ở một thời không khác nữa, vì gây sự với Diêm vương
mà bị rớt xuống đây, nhập vào người Vương Thúy Sương. (giọng nàng đặc biệt oán
hận khi nói đến đoạn này). Không hiểu sao hắn bỗng thấy rất vui vẻ.
Nàng biết rất nhiều
chuyện. Nàng kể cho hắn nghe tất cả: từ việc Sở Dương có sắc tâm với anh trai
Phúc Vinh công chúa (nghe đến đoạn này hắn sặc trà), sau đó gặp gỡ Thừa Đức và
làm ầm một trận, rồi mê vẻ anh tuấn của Nam Cung Việt… Hắn toát mồ hôi hột, sao
hắn lại đi yêu một nữ nhân háo sắc như thế cơ chứ… Kể cả những âm mưu trong
triều đình Ngõa Lặc và Đại Chu nàng cũng biết
hết, lại còn phân tích rất kĩ lưỡng. (ai đó: người ta học Quan hệ chính trị
quốc tế rồi đấy!) Và không hiểu vì lí do gì mà nàng đặc biệt ngưỡng mộ “hắn”.
Rồi nàng bắt đầu chỉ trích Sở Dương sao lại ngu mà yêu tên khốn Thừa Đức, sao
Nam Cung Việt lại nhát gan như vậy, sau cùng là mắng “hắn” không biết tận dụng
cơ hội. Thật sự là làm hắn như người câm ngậm phải hoàng liên mà!
Song Hạ Hoàn Yên khác Sở
Dương. Sở Dương không vô tình như nàng, cũng không đáng sợ như nàng. Dường như
nàng chẳng hề sợ bất kì điều gì. Mặt khác nàng cũng chẳng quan tâm đến bất kì
điều gì. Hắn đưa cho nàng ngọc ngà châu báu, nàng cầm lên hỏi “Có thể dùng làm
ám khí giết ngưới được không?” làm hắn suýt đứng không vững. Lão thiên gia, kể
cả hắn cũng không phung phí như vậy! Hắn cho nàng gấm vóc lụa là, nàng xé rối
còn bảo không êm tai. Hắn không phải Chu
vương, nàng cũng không phải Bao Tự được không… Hắn cho nàng nếm đủ của ngon vật
lạ, nem công chả phượng, chân hùm tay gấu, nàng chê “Không ngon bằng giả cầy mẹ
tôi nấu.” Giả cầy là cái quỷ gì? Hắn không nhịn được chửi bậy. Cuối cùng khi hắn
đưa một nam nhân tựa Phan An đến “sắc dụ”, không ngờ nàng lại hỏi “Hai người là
một đôi đúng không, ai ở trên vậy?” (Hộc máu!!!!!!!!!! Hắn thích nữ nhân!!!!!!!!!!)
Rút cục nàng là người như thế nào, sao nàng biết mọi điều về hắn nhưng hắn lại
chẳng hiểu gì về nàng ? Lần đầu tiên trong đời hắn thúc thủ vô sách như vậy. Rõ
ràng hắn bị nàng đùa bỡn mà! Nhưng không hiểu vì sao, hắn không thể giận nàng
lâu được…
Mỗi đêm, hắn đến hậu cung
phát tiết dục vọng xong lại trở về cùng nàng, lại còn vì sợ nàng giận mà còn đi
tắm rồi mới quay lại tẩm cung. Nhìn nàng đang say sưa ngủ trên long sàng, lòng
hắn bỗng an bình một cách kì lạ…
Ngày hôm đó, khi nghe tin
Hạ Lan đến thăm nàng, phải nói là hắn cực kì lo sợ. Hắn quá hiểu người đàn bà
đáng sợ đó – để đạt được mục đích mà sẵn
sàng làm hại cả chồng lẫn con trai ruột của mình. Nhưng thật may là nữ nhân vẫn
bình an.
Lại một hôm khác, nghe
tin nàng bị ngã, hắn vội vã về cung. Nhìn thấy nàng đau đớn, không hiểu sao hắn
thấy cực kì khó chịu. Nhưng không ngờ hắn vừa cất lời hỏi thăm đã phải nhận nay
một câu làm hắn suýt hộc máu.
“Thấy chưa, đã bảo là anh
không phải Lí Nguyên Chích rồi mà. Anh ta làm gì biết săn sóc người khác như
thế!”
Bây giờ thì hắn cũng
không hiểu nổi bản thân nữa rồi. Hắn ôn nhu với nàng, đáp ứng mọi yêu cầu của
nàng, nhìn thấy nàng bị thương thì đau lòng, không muốn để nàng biết là hắn có
nữ nhân khác, mỗi đêm phải ôm nàng thì mới ngủ ngon…Kể cả Sở Dương cũng không
được hắn nâng niu như thế. Không lẽ…hắn đã động tâm với nàng? Không thể nào!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét